Thẻ

, , , , , , , , , , , , , , , , , ,

Bản dịch đã có sự đồng ý của tác giả, vui lòng không mang ra khỏi blog

Chương 11

Lộc Hàm nhìn bể thủy tinh lớn có mọi loại cá nhiệt đới đủ màu sắc đang tung tăng bơi lội, hài lòng cười cười, khoanh hai tay để trước ngực, biểu cảm có vẻ thỏa mãn lắm, cậu hơi nghiêng đầu về phía Kris: “Cá cảnh nhiệt đới là đẹp nhất, bể cá sang trọng đẹp như thế này không hợp đi nuôi cá vàng tầm thường đâu.”

 

Kris nhìn bể cá trước mặt, những con cá cảnh nhiệt đới với đủ màu sắc sặc sỡ, những cục đá rực rỡ, có núi giả trang trí, có cầu có đền, có bèo nhựa, rong rêu, thật sự giống một thế giới thu nhỏ.

 

“Rất đẹp.” Kris gật đầu.

 

Lộc Hàm khoác tay lên vai Kris, đu cả cơ thể mình bám lên người Kris: “Cá vàng chỉ hợp nuôi ở bình cá nhỏ, bé tí vậy mới là đúng chỗ của nó.”

 

“Ừ.”

 

Đối với một Kris ít nói, Lộc Hàm không biết nên làm gì, nhiều khi rất muốn banh cái miệng anh ta ra, xem lưỡi hay là dây thanh quản anh ta có vấn đề, nhưng lại nhớ tới lần đầu tiên ở cùng Kris, đã thấm thía cái miệng đó “lợi hại” ra sao, thì cậu lập tức dừng ngay ý nghĩ trên lại.

 

“Tôi chỉ ở một lúc nữa thôi, phải quay về Kim Sa.” Sau hồi lâu Kris mới lên tiếng.

 

Lộc Hàm nhíu mày: “Tôi cho anh đi sao?”

 

“Nhưng đêm nay……”

 

“Ở lại, đừng quên, tôi là người trả tiền.” Lộc Hàm đi đến trước mặt Kris, tay vươn lên sờ cổ áo sơ mi của Kris, ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt có chút sắc bén.

 

“Được.”

 

Kris cầm lấy bàn tay Lộc Hàm, nhìn vào đôi con ngươi trong vắt ấy của cậu, bỗng có chút dao động, sau đó cúi đầu hôn lên môi Lộc Hàm, hôn khắp mặt, xuống cổ, rồi liếm láp bên tai……

 

Lộc Hàm dùng tay đẩy ra: “Tôi không muốn làm.”

 

Kris lặng im, cậu không hiểu Lộc Hàm rốt cục có ý gì, bắt mình ở lại nhưng lại không muốn làm.

 

Lộc Hàm nhìn thấy ánh mắt nghi ngờ của Kris, cười cười: “Hôm nay đi bộ ở chợ cá cả ngày nên hơi mệt.”

 

“Vậy thì?”

 

“Trông cho tôi ngủ thôi.”

 

“Được.”

 

Kris thay một cái áo rộng thùng thình, mặc quần đùi ngồi trên giường trong phòng ngủ, chán đến chết xem thời sự trên ti vi.

 

“Thị trưởng thành phố XX, Lý Cường Hoa, rạng sáng hôm qua bởi vì bệnh tim tái phát đột ngột, không kịp cấp cứu mà đã ra đi, hưởng thọ 55 tuổi, hiện tại chúng tôi đang ở bệnh viện Nhân Dân, vợ của ông là Lâm Hiểu……” Tay Kris nắm điều khiển đột nhiên siết chặt, lưng đang dựa vào đầu giường liền bật thẳng dậy, người phụ nữ mặc váy nhung đen trong TV có khuôn mặt tiều tụy, nhưng vẫn cố trấn tĩnh. Cậu có cảm giác như răng mình do cắn quá chặt mà phát đau, các khớp xương bàn tay tái nhợt vì nắm quá chặt.

 

Lộc Hàm mặc áo choàng tắm màu trắng, trong tay đang cầm cái khăn vò vò lau khô tóc, trên người vẫn còn đầy hơi ẩm và mùi vị vừa tắm xong, nhìn thấy Kris đang chăm chú xem tin tức, ngồi thẳng lưng, không khỏi có cảm giác buồn cười, đi đến, ôm lấy Kris từ phía sau……

 

“Xem cái gì mà chăm chú đến vậy?”

 

Có người đột ngột xuất hiện sau lưng làm Kris giật mình, vội tắt TV đi, bỏ điều khiển xuống, xoay người nhìn Lộc Hàm vừa mới tắm xong vẫn còn ướt sũng:

“Sao phải tắt TV, xem tiếp xem thế nào, ai chết vậy?” Lộc Hàm buồn cười cầm lấy điều khiển.

 

“Thị trưởng chết thôi.” Kris cầm lấy cái điều khiển trong tay Lộc Hàm.

 

“Lý Cường Hoa?” Lộc Hàm ngạc nhiên nói.

 

“Ừ.”

 

“Chết là tốt, tên tham quan đó, chết đi là bớt một người.”

 

Kris nhếch khóe miệng, hơi cười, không nói gì.

 

“Mặc kệ, anh sấy tóc cho tôi đi.” Lộc Hàm kéo Kris qua.

 

“Được.” Kris nhận lấy cái máy sấy, hướng về Lộc Hàm đang ngồi bên giường.

Ngón tay luồn vào tóc Lộc Hàm, khẽ xoa xoa, gió từ máy sấy thổi qua, Lộc Hàm thoải mái híp hai mắt lại, hưởng thụ cảm giác tuyệt vời khi có người hầu hạ mình:

“A, thật thoải mái, về sau anh mỗi ngày đều sấy tóc cho tôi đi.” Lộc Hàm ngáp một cái.

 

“Được.” Nếu như còn có thể. Nếu như thực sự còn có thể……

 

“Cái tay Lý Cường Hoa kia, cha tôi cũng có quen, ông nói cái chức thị trưởng của ông ta thực ra cũng chỉ dựa vào đàn bà mới có được, hừ, có đàn bà đầy thế lực chống lưng, quan trọng đấy.”

 

“Vậy sao?”

 

“Sao anh lại không hỏi làm sao cha tôi quen được Lý Cường Hoa?” Lộc Hàm mở to mắt ngửa đầu nhìn Kris.

 

“Vậy làm sao mà quen?” Kris đè lại đầu Lộc Hàm, tiếp tục sấy tóc cho cậu.

 

“Cha của tôi nói, bọn họ là chiến hữu, trước đây lâu lắm rồi, mọi người đều là lính, nhưng mà sau này cha tôi nghỉ không làm nữa, đi làm giám đốc công ty giải trí, sau đó nghe nói ông Cường Hoa kia kết hôn với tiểu thư của nghị sĩ, tiếp đến thì thăng tiến làm quan to trong giới chính trị, ha ha ha!” Lộc Hàm tự kể xong lại tự bật cười.

 

“Được rồi, tóc đã khô.” Kris tắt mấy sấy đi, cất vào tủ.

 

Lộc Hàm dùng tay xoa xoa tóc mình một lát, lúc nãy mới có gió ấm áp thổi thật thoải mái làm sao. “Này, anh có thấy tôi kì lạ không?” Cảm giác như Kris không hề chú tâm tới câu chuyện mình kể, khiến Lộc Hàm có tâm tình không tốt.

 

“Không có mà.”

 

“Nhìn mặt anh đơ ra kìa, cũng không có biểu tình gì, không chút phản ứng.” Lộc Hàm xê dịch thân mình, nhấc chăn lên, xoay người chui vào.

 

Kris hạ ánh mắt, chép miệng: “Tôi chỉ không biết nên nói cái gì.”

 

“Chúng ta nói chuyện tán gẫu mà cậu không biết quy tắc tiếp khách sao?” Tinh thần Lộc Hàm dường như vẫn tỉnh táo, trừng mắt nhìn Kris, cậu lấy tay vỗ vỗ chỗ bên cạnh mình, ý bảo người kia nằm xuống. Kris nằm xuống chỗ bên cạnh Lộc Hàm, cảm nhận được ánh mắt nhìn chằm chằm bên người liền quay đầu sang nhìn Lộc Hàm. Đôi khi Lộc Hàm thật sự cảm thấy Kris rất khác những tên trai bao ở nơi bán thanh sắc đó, anh ta không có sự bẩn thỉu trần tục, cũng không tạo cảm giác lỗ mãng phiền chán, như một người bình thường đến không thể bình thường hơn, chỉ là ít nói thôi. Nhìn vào mắt Kris, thấy được trong đôi mắt đen trong suốt đó phản chiếu lại hình bóng của mình, Lộc Hàm không biết tại sao, đột nhiên thấy tim đập nhanh, loại cảm giác này đã lâu lắm rồi không còn xuất hiện trong cuộc sống của cậu, thật sự làm cho Lộc Hàm bối rối, không khỏi tự cười nhạo mình trong lòng, có phải bắt đầu vào giai đoạn tiền trung niên, mới hai mấy tuổi đầu đã bị bệnh?

 

“Khụ khụ…” Lộc Hàm ho khan, rời ánh mắt mình đi: “Anh…… Anh bắt đầu làm cái nghề này từ khi nào?”

 

“18 tuổi.”

 

“Còn nhỏ như vậy?” Kinh ngạc há miệng.

 

“Ừ.”

 

“Vì cái gì?”

 

“Chẳng vì cái gì cả.”

 

“Làm sao có thể không vì cái gì?”

 

“…….”

 

“Này, không phải bởi vì còn dậy thì ngây thơ, lạc lối đi vào chứ?”

 

Kris bị câu hỏi của Lộc Hàm chọc cười, hơi nhếch môi, lộ ra cả hàm răng trắng đều tăm tắp, nhưng dường như khóe môi hiện lên một tia chua xót khó ai nhìn thấy.

 

Lộc Hàm thấy Kris không trả lời lại, tự biết mình bị mất mặt, có chút cau có bĩu mỗi, miệng phát ra tiếng xùy xùy: “Hôm nay lao lực quá nhiều, được rồi, ngủ đi.” Lộc Hàm đứng dậy tắt đèn, quay trở lại bên giường, nằm ngửa nhìn lên trần nhà trên đầu, thở dài một cái: “Tôi ngủ đây.”

 

“Được.” Bên cạnh vang lên tiếng nói nặng nề, không hiểu sao Lộc Hàm thấy an lòng.

 

Kris vẫn mở to mắt, ánh mắt sáng trong, khóe miệng còn có chút run run. Lý Cường Hoa đã chết. Sau này cuộc sống của mình sẽ thế nào?

 

Căn phòng chìm vào bóng tối, có làn gió nhẹ thổi vào, rèm lụa mỏng bên giường nhẹ nhàng phiêu diêu.

 

“Anh biết không?” Giữa bốn bề im ắng, đột nhiên vang lên tiếng nói, nhẹ nhàng lại uể oải như mang theo sự biếng nhác của người nói: “Lâu lắm rồi, không có ai trông cho tôi ngủ nữa.” Lộc Hàm nhắm mắt lại nhưng vẫn chậm rãi nói.

 

Kris nghiêng đầu nhìn sang, nhìn trừng trừng, nhưng biết cậu ta đã nhắm mắt buồn ngủ rồi, còn mình lại vẫn nhìn, hàng mi kia rất dài, còn có đôi môi nhỏ xinh, tự dưng trong lòng trào lên một ít tình cảm.

 

Cái loại cảm giác này, từ trước tới nay chưa từng có……

 

Kris vẫn im lặng tròn mắt nhìn cậu, nhìn khuôn mặt của cậu, cho tới tận khi nghe thấy tiếng thở nhè nhẹ của Lộc Hàm, mới chậm rãi giơ tay lên, nhẹ nhàng sờ sờ khuôn mặt Lộc Hàm, nhưng vì nhát gan mà rất nhanh đã thu tay về.

 

Chúng ta không phải người sống cùng một tầng lớp, cậu ấy giống như những con cá cảnh nhiệt đới kiều diễm đắt đỏ kia, còn mình chỉ là con cá vàng nhỏ bé tầm thường trong bình thủy tinh trống rỗng……