Thẻ

, , , , , , , , , , , , , , , , , , , , , , , ,

Bản dịch đã có sự đồng ý của tác giả, vui lòng không mang ra khỏi blog

Chương 58

Rốt cuộc hộ chiếu của Biện Bạch Hiền cũng làm xong, không biết vì sao lần làm hộ chiếu này vô cùng gian nan, ước chừng phải gần nửa tháng. Biện Bạch Hiền có hộ chiếu rồi, rất nhanh liền cùng Phác Xán Liệt thu xếp hành lý, định rời khỏi đây trước lễ Giáng Sinh.

 

Trước khi rời đi, Phác Xán Liệt gọi điện thoại cho Lộc Hàm, Lộc Hàm nói nhất định phải đi tiễn Phác Xán Liệt, nói như thế nào Phác Xán Liệt cũng là anh em tốt cùng cậu lớn lên từ nhỏ, lần này đi không biết đến khi nào mới có thể gặp lại.

 

Ngày Phác Xán Liệt và Biện Bạch Hiền rời đi, thời tiết rất tốt, ánh nắng dịu nhẹ, nhưng độ lạnh vẫn không giảm, ánh mặt trời chiếu trên nền tuyết tạo ra khúc xạ ánh sáng chói mắt, đồ đạc cho tương lai của hai người đều nằm trong va li. Một chiếc xe Lamborghini màu đen dừng lại bên cạnh họ.

 

Phác Xán Liệt lộ ra hàm răng trắng bóng, không đợi Lộc Hàm xuống xe liền bước qua trước, dùng sức gõ cửa xe.

 

“Giám đốc Lộc, ngài thật sự đến đây!”

 

Lộc Hàm không để ý đến Phác Xán Liệt ở bên ngoài, mở mạnh cửa xe, dộng cho Phác Xán Liệt lảo đảo vài bước, hắn ôm bụng giả vờ đau đớn, “Giám đốc Lộc, cậu đến là để diệt khẩu sao?”

 

“Mình đến là để tiễn cậu ra đi.” Nói xong nhếch khoé miệng, một câu hai nghĩa.

 

Ngô Diệc Phàm cũng mở cửa xe bước xuống, anh mặc áo bành tô cao cổ màu đen, đi vòng qua đầu xe đến bên cạnh Lộc Hàm, nhìn thấy Phác Xán Liệt thì đầu tiên là hơi cúi đầu, rồi mỉm cười.

 

Phác Xán Liệt ngẩn người, này không phải Kris của Kim Sa sao, Phác Xán Liệt có chút khó hiểu nhìn vào mắt Lộc Hàm, vẻ mặt cười xấu xa, ý vị thâm trường nhìn Ngô Diệc Phàm.

 

Lộc Hàm thấy vẻ tươi cười của Phác Xán Liệt, lập tức biết trong đầu Phác Xán Liệt đang nghĩ cái gì.

 

“Giám đốc Lộc, vị này……”

 

“Anh ấy tên là Ngô Diệc Phàm, là bạn trai của mình.” Lộc Hàm đưa tay nắm lấy tay Ngô Diệc Phàm, nói rõ cho Phác Xán Liệt biết.

 

Phác Xán Liệt nhất thời có chút đờ ra, “Các cậu……” Chỉ chỉ hai người, nhưng khi nhìn thấy nụ cười của Lộc Hàm, Phác Xán Liệt ngậm miệng ngay.

 

Biện Bạch Hiền thu xếp hành lý xong liền đi đến bên cạnh Phác Xán Liệt, nhìn thấy Lộc Hàm cùng một người đàn ông xa lạ đang đứng đối diện hắn. Biện Bạch Hiền đầu tiên là kêu một tiếng giám đốc Lộc, sau đó quay sang Ngô Diệc Phàm nói một tiếng xin chào.

 

Người đàn ông này mỉm cười một cách lịch sự, cũng đáp lại Biện Bạch Hiền một tiếng xin chào.

 

Trên đường đến sân bay, Phác Xán Liệt lái xe cùng Biện Bạch Hiền, Lộc Hàm cùng với Ngô Diệc Phàm, bốn người không ngồi cùng nhau mà tách ra hai xe đi đến sân bay. Ngô Diệc Phàm ngồi trong xe, nghĩ tới Phác Xán Liệt và Biện Bạch Hiền vừa rồi, đột nhiên mở miệng.

 

“Bọn họ thật hạnh phúc.”

 

“Hả?” Lộc Hàm quay đầu nhìn Ngô Diệc Phàm.

 

“Vì đối phương mà có thể từ bỏ tất cả, cao chạy xa bay.”

 

Lộc Hàm chuyển tầm mắt sang nhìn Ngô Diệc Phàm đang lái xe, ánh mắt trở nên dịu dàng, “Chúng ta cũng thật hạnh phúc.”

 

Ngô Diệc Phàm hơi nghiêng mặt, dùng khoé mắt nhìn Lộc Hàm, sau đó cười gật đầu.

 

“Người đàn ông kia là bạn trai của giám đốc Lộc sao?” Biện Bạch Hiền đùa nghịch với hộ chiếu và ví tiền trong tay.

 

“Ừ, thế nào?”

 

“Em cảm thấy được lắm.” Biện Bạch Hiền nói.

 

“Cảm thấy được lắm? Thế nào, em thích?”

 

“Ừ, thích.” Biện Bạch Hiền cười cười.

 

Phác Xán Liệt thiếu chút nữa đã thắng gấp ngay trên đường cao tốc, nhưng vẫn khống chế được, liên tục nghiêng đầu nhìn Biện Bạch Hiền.

 

“Em không biết đó thôi, chứ anh ta chính là người đứng đầu bảng của Kim Sa.”

 

“Vậy sao? Anh ấy nhất định là có lý do riêng.”

 

Phác Xán Liệt không nói nữa, vẻ mặt tức giận, Biện Bạch Hiền thấy thế, cảm giác Phác Xán Liệt khi ghen cực kỳ đáng yêu, cũng im lặng. Biện Bạch Hiền sau khi sắp xếp giấy tờ lại cho đàng hoàng, tựa vào lưng ghế thở dài.

 

“Phác Xán Liệt, em chỉ ra nước ngoài với anh.” Nói xong cậu có chút mệt mỏi nhắm hai mắt lại, không nhìn thấy ý cười không nén lại được của Phác Xán Liệt.

 

Tới sân bay, Phác Xán Liệt nửa ôm Biện Bạch Hiền, Lộc Hàm và Ngô Diệc Phàm ở phía sau giúp hai người họ khuân hành lý lên xe đẩy. Lộc Hàm miệng hùng hùng hổ hổ, nhưng vẫn là tự nguyện.

 

Lúc trước khi đi, Phác Xán Liệt ôm cổ Lộc Hàm, vỗ vỗ vài cái lên lưng cậu.

 

“Phác Xán Liệt, trước kia cậu quăng cục diện hỗn loạn chuyện Biện Bạch Hiền cho mình, mình đều thu dọn tốt cho cậu. Lần này cậu đi, sẽ không còn ai để lại cục diện hỗn loạn cho mình nữa rồi.”

 

“Ha ha, yên tâm đi, mình sẽ không đi một cách gọn nhẹ như thế.”

 

Lộc Hàm cảnh giác liếc Phác Xán Liệt một cái, “Cậu có ý gì?”

 

“Ba của mình ấy, ông nhất định sẽ tìm cậu để hỏi mình đi đâu, ha ha ha ha.” Phác Xán Liệt nhíu mày.

 

Lộc Hàm thở dài, xoa xoa trán.

 

“Lộc Hàm, nếu cậu đã chọn, mình đây cũng sẽ không nói gì nữa, chỉ hy vọng cậu hạnh phúc.” Phác Xán Liệt nói với Lộc Hàm xong, liền giao Lộc Hàm cho Ngô Diệc Phàm, sau đó vươn tay vỗ vỗ vai Ngô Diệc Phàm.

 

Ngô Diệc Phàm thuận tay ôm lấy thắt lưng Lộc Hàm, đáp lại hắn bằng một nụ cười.

 

“Chiếc xe kia của mình giao cho cậu quản lý! Đừng quên lái về giùm mình nha!” Phác Xán Liệt cười cười, nói xong liền mang Biện Bạch Hiền vào khu kiểm tra an ninh.

 

Lộc Hàm và Ngô Diệc Phàm đứng bên ngoài nhìn Phác Xán Liệt và Biện Bạch Hiền đi vào, tận cho đến  khi không còn thấy bóng lưng hai người họ, Lộc Hàm thở ra một hơi thật sâu, đôi mắt có chút chua xót, Phác Xán Liệt thật sự đi rồi, cùng người yêu hắn đi rồi.

 

Thậm chí không ai trong số họ nói câu hẹn gặp lại.

 

Lộc Hàm cùng Ngô Diệc Phàm mỗi người lái một chiếc xe về thành phố. Lúc về đền nhà, Lộc Hàm lôi kéo Ngô Diệc Phàm uống một chai vang đỏ.

 

Ngô Diệc Phàm biết Phác Xán Liệt đi rồi, tâm tình Lộc Hàm nhất định có chút khổ sở, cũng kiên nhẫn uống cùng Lộc Hàm. Ban đầu hai người chậm rãi nhấp từng ngụm, sau đó chính là uống hết cả ly, Lộc Hàm uống có phần vội, nên uống một hơi xong thì ho khan dữ dội.

 

Ngô Diệc Phàm đoạt đi ly rượu trước mặt Lộc Hàm, không muốn để Lộc Hàm uống tiếp, dù uống quá vội, nhưng vang đỏ vẫn làm Lộc Hàm ngà ngà say, cặp mắt Lộc Hàm nhìn chằm chằm Ngô Diệc Phàm đang cất ly rượu và chai rượu, cậu đứng lên, từ phía sau ôm lấy Ngô Diệc Phàm, mặt dán lên lưng anh, ngửi mùi hương trên người anh.

 

“Ngô Diệc Phàm… Ha ha, chúng ta cũng giống Phác Xán Liệt và Biện Bạch Hiền nhé, không xa rời, có được không?”

 

“Được.”

 

“Anh phải luôn ở bên em, được không?”

 

“Được.”

 

Lộc Hàm nghe được đáp án vừa ý thì nở nụ cười, ghé vào trên lưng Ngô Diệc Phàm, không hề nhúc nhích. Ngô Diệc Phàm thong thả xoay người, ôm Lộc Hàm, phát hiện cậu đã sớm nhắm mắt lại mà ngủ. Anh cưng chiều nhìn khuôn mặt Lộc Hàm, hôn nhẹ lên cánh môi còn tràn ngập mùi rượu.

 

Mặc kệ lời Lộc Hàm nói là lời khi say hay lời trong lòng, Ngô Diệc Phàm nghĩ anh sẽ luôn ở bên cậu.

 

Đêm trước Giáng Sinh, Hoàng Tử Thao cùng Ngô Thế Huân lên máy bay đi Hải Nam, Ngô Thế Huân hết sức phấn khởi gọi điện báo với Ngô Diệc Phàm, kể anh nghe kế hoạch du lịch của hai người. Cho dù có ra sao, ở một cấp độ nào đó, Ngô Thế Huân vẫn luôn ỷ lại vào Ngô Diệc Phàm, có lẽ là do qua những trải nghiệm trước đây, cậu đối với tình cảm vẫn còn rất mới mẻ, hiện tại cậu thật sự yêu Hoàng Tử Thao, nhưng không phải là không buông bỏ được. Điểm ấy cậu khác Phàm ca. Ngô Thế Huân luôn phun tào với Ngô Diệc Phàm, nói anh không đâm vào tường thì sẽ không chịu quay đầu lại, có ngồi trong hố cũng không ra (E/N: đại ý là Thế Huân khác Diệc Phàm ở chỗ cậu không tin vào tình yêu, nói anh quá si tình và cố chấp).

 

Thật ra, Ngô Diệc Phàm đụng tường cũng không phải ít, chỉ là quay đầu không được, Ngô Thế Huân nói anh là con cháu của Nguyệt Lão si tình, không cẩn thận mà giáng trần, Ngô Diệc Phàm cười cười không nói, có thể đúng là như vậy.

 

Vì đến lễ Giáng Sinh, nên trong quán cà phê Heart Attack có chuẩn bị cây thông Nô-en, còn có vòng hoa Giáng Sinh, trên kính thuỷ tinh có chữ “Merry Christmas”, quán nhỏ ở ngã tư đường bên cạnh cũng có trang trí chút đỉnh, cả khu phố đều rất có không khí Giáng Sinh.

 

Lần đầu tiên Ngô Diệc Phàm thật sự cảm nhận được không khí lễ Nô-en, trong những năm qua, anh không có lòng dạ thảnh thơi để thưởng thức ngày lễ gì đó, cũng không có hứng thú, nhưng năm nay lại khác, anh có cuộc sống mới, có người yêu, có hy vọng.

 

“Nghệ Hưng, có phải cậu đi hẹn hò với bạn gái vào lễ Giáng Sinh không?” Kim Chung Đại đùa với Trương Nghệ Hưng.

 

Mặt Trương Nghệ Hưng đỏ bừng, như bị người ta nhìn thấu, “Ừ… Ừ… Đúng vậy.”

 

“Diệc Phàm ca, anh định đón lễ Nô-en thế nào?” Độ Cảnh Tú ngẩng đầu hỏi Ngô Diệc Phàm.

 

Ngô Diệc Phàm có chút đăm chiêu suy nghĩ một lát, “Hẳn là sẽ đón cùng với Lộc Hàm.”

 

Ngô Diệc Phàm không dám xác định hôm đó Lộc Hàm có thể chừa một ít thời gian rảnh để cùng mình đón lễ không, nhưng anh vẫn hy vọng có thể cùng Lộc Hàm trải qua Giáng Sinh đầu tiên sau khi họ ở cùng một chỗ.

 

Buổi tối về đến nhà, Lộc Hàm đã trở lại, đang đứng trước bể cá cho cá ăn. Không biết từ khi nào, Lộc Hàm đã bắt đầu cho cá ăn, còn tưới cây nữa, trước đây đa phần đều là do Ngô Diệc Phàm làm.

 

“Bên ngoài rất lạnh, hôm nay em đến phim trường xem người mới của công ty, phải ở bên ngoài tận mấy tiếng đồng hồ, thật sự là suýt chết vì lạnh.” Lộc Hàm thấy Ngô Diệc Phàm đã về, bắt đầu liến thoắng kể chuyện ngày hôm nay.

 

Ngô Diệc Phàm vừa treo áo khoác, vừa nghe Lộc Hàm nói.

 

“Người mới kia chính là cái người đẹp đẹp lần trước ấy.”

 

“Người nào cơ?”

 

“Lần trước em bảo anh xem thử tư liệu, chính là cái người anh chọn đó, cậu ta tên là Lạc Minh.”

 

“Ồ.” Ngô Diệc Phàm không cảm thấy hứng thú với người Lộc Hàm đang nhắc đến, “Lộc Hàm, Giáng Sinh em có rảnh không?”

 

Lộc Hàm rải nắm đồ ăn cho cá cuối cùng xong, quay đầu nhìn Ngô Diệc Phàm, “Làm sao?”

 

“Chúng ta cùng nhau đón lễ đi.”

 

Lộc Hàm nhìn Ngô Diệc Phàm, sự bực mình và ngọt ngào đan xen không nói nên lời, Ngô Diệc Phàm thật sự là một người thần kỳ, luôn làm cậu tràn ngập mâu thuẫn.

 

“Anh thật đúng là…… Nói cái gì thế? Đương nhiên là phải cùng nhau đón rồi!”

 

Lộc Hàm trắng mắt liếc Ngô Diệc Phàm, nói xong buông hộp đồ ăn cho cá, “Em đi tắm.”

 

Ngô Diệc Phàm nghe thấy câu trả lời của Lộc Hàm, lòng tràn ngập vui sướng. Lộc Hàm xoay người đi về phía phòng tắm, vẻ mặt cũng là tươi cười.